Vào thời Hùng Vương có một người đàn bà đã nhiều tuổi nhưng sống một mình. Một hôm sáng dậy bà đi thăm nương, bỗng nhìn thấy một vết chân giẫm nát cả mấy luống cà. Bà kêu lên: – “Ôi! Bàn chân ai mà to thế này!”. Bỗng bà cảm thấy rùng mình khi đưa bàn chân ướm thử vào dấu chân lạ. Và từ đó bà có mang. Đủ ngày tháng, bà sinh được một đứa con trai bụ bẫm đặt tên là Gióng. Nhưng thằng bé đã lên ba tuổi rồi mà vẫn nằm ngửa đòi ăn, không biết ngồi biết lẫy, cũng không biết nói hay biết cười. Ngày ấy có giặc Ân kéo vào cướp nước ta. Giặc Ân rất hung tàn, cầm đầu là một viên tướng tên gọi Ân vương. Chúng đi đến đâu là đốt phá nhà cửa, giết người cướp của đến đấy. Quân đội Hùng Vương nhiều phen xuất trận, nhưng đánh không nổi lại chúng. Vua Hùng lấy làm lo lắng vội phái sứ giả đi khắp nơi trong nước tìm tướng tài để giúp vua cứu nước. Một hôm sứ giả đi đến làng chú bé Gióng. Nghe tiếng loa rao nói đến việc nhà vua cầu người tài, bà mẹ Gióng đang ru con, liền bảo đùa con rằng: – Con ơi! Con củ
Xưa ở quận Cao Bình có gia đình bác tiều phu Thạch Nghĩa, vợ chồng tuổi cao mà vẫn không con. Ông bà lo buồn và ra sức làm việc nghĩa. Ông thì sửa cầu, sửa cống, khơi rãnh, đắp đường. Bà thì nấu nước cho người qua đường uống. Việc làm của gia đình họ Thạch thấu đến trời, Ngọc Hoàng cho Thái tử đầu thai xuống trần làm con nhà họ Thạch. Thạch bà thụ thai ba năm, chưa sinh con thì Thạch ông mất. Sau đó, Thạch bà sinh một con trai khôi ngô tuấn tú đặt tên là Thạch Sanh. Cách ít năm sau, Thạch bà cũng mất, Thạch Sanh sống côi cút một mình trong túp lều tranh dưới gốc đa với một mảnh khố che thân và một cái búa đốn củi. Năm Thạch Sanh mười ba tuổi, Ngọc Hoàng sai tiên ông xuống dạy cho chàng các môn võ nghệ và mọi phép thần thông. Một hôm có anh hàng rượu tên là Lý Thông, đi bán rượu ghé vào gốc đa nghỉ chân, thấy Thạch Sanh khỏe mạnh, lanh lợi, ở một mình, bèn kết làm anh em và đưa Thạch Sanh về nhà. Bấy giờ ở trong vùng có một con Trăn Tinh thường bắt người ăn thịt, quan quân nhiều lần
Vào một buổi sáng chủ nhật, trời đang nắng bỗng nhiên tối sầm lại. Gió thổi phần phật, cây cối nghiêng ngả, bụi cuốn mù mịt. Mẹ bảo với Tùng là trời đang có giông Bỗng từ phía cửa sổ có một chú chim sẻ non bay vào nhà. Mẹ nâng chú chim sẻ trên tay, người chú run lên, ánh mắt non nớt như cầu khẩn sự che chở. Chắc là chú chim đang hoảng sợ lắm. Tùng thích quá, chạy tới nói với mẹ: •- A! Mẹ bắt được chim sẻ rồi! Mẹ cho con chú chim này nhé! Mẹ nhẹ nhàng bảo: •- Chắc là chú chim non này bị gió hắt ra khỏi tổ nên mới bay vào nhà mình để trú nhờ. Khi nào tạnh mưa, mẹ con mình sẽ thả chú chim ra để chú tìm về với bố mẹ nhé! Nghe mẹ nói vậy, Tùng ngồi bệt xuống đất, giãy chân và khóc toáng lên: •- Ứ đâu! Chim sẻ của con để con chơi cơ. Hu Hu....! Thế là mẹ đành chiều Tùng và nhốt chú chim sẻ non vào lồng. Tùng thích lắm, cứ đứng bên chiếc lồng và ngắm nghía, âu yếm gọi chim. Nhưng lạ quá, sao chú chim cứ nhảy nhót loạn xạ trong lồng, miệng kêu "chíp chíp"
Nhận xét
Đăng nhận xét